ANH VẪN ĐỢI


Cô đóng cửa tiệm bánh sớm hơn thường ngày rồi thả bộ dọc bờ sông Hàn, làn gió mát dịu buổi đêm vẫn không khiến cô thấy dễ chịu hơn. Đã tròn một tuần cô không gặp anh, cảm giác trống trải dần tăng lên khiến cô cứ bứt rứt trong lòng. 

Cô và anh quen nhau trong một buổi thiện nguyện ở trại trẻ mồ côi, anh đã ấn tượng thật nhiều trước hình ảnh một cô gái nhỏ nhắn nhưng xông xáo chạy tới chạy lui khắp nơi và những lúc cô thật dịu dàng khi chơi đùa với các em bé. Anh đến bắt chuyện làm quen và họ đã bắt đầu một tình bạn như thế.

Cô giống hệt cái tên của mình - Ánh Dương; lúc nào ở cô cũng tràn đầy năng lượng, ngay cả đôi mắt của cô cũng ánh lên vẻ rạng rỡ dẫu giữa những lúc cuộc sống lắm bộn bề.

Đã nhiều lần cô bắt gặp ánh mắt đặc biệt anh dành cho mình, nhưng cũng là bấy nhiêu lần cô vội vã quay đi. Trái tim cô đã dành trọn cho mối tình thanh xuân của mình. Trái tim nhỏ bé ấy chỉ đủ để chứa một người duy nhất, dù cô biết rằng anh và cô hợp nhau nhiều điều. Anh hiểu điều đó nên chỉ âm thầm bên cạnh cô như một người bạn, một người anh trai; chưa một lần anh dám mở lời. 

Biết cô mê bánh, anh thường chở cô lặn lội đi tìm mua những nguyên liệu cô cần và không ngại làm “chuột bạch” khi cô thử làm những chiếc bánh mới. Anh thấy vui mỗi lúc nhìn cô hạnh phúc đón một chiếc bánh ra khỏi lò. Có lần cô nói cô rất thích Tiramisu, chiếc bánh tượng trưng cho tình yêu và mang ý nghĩa “đừng quên em nhé”. Tiramisu mang đầy đủ hương vị; từ vị béo ngọt của phô mai mascarpone và lớp bánh ladyfingers quyện cùng chút đắng của cà phê cùng hương rượu rhum nồng nàn. Cô kể với anh rằng chiếc bánh bắt nguồn từ nước Ý xa xôi, người ta vẫn truyền tai nhau rằng bánh được làm từ một người vợ tặng cho người chồng sắp ra chiến trận. Khi thưởng thức món bánh này, với tất cả vị ngọt và đắng, người lính sẽ luôn nhớ về người vợ mòn mỏi đợi chờ nơi quê nhà; chút rượu Rhum và cà phê cũng sẽ giúp người chồng luôn tỉnh táo và vững vàng hơn trong cuộc chiến.

Anh là kẻ không thích cà phê, nhưng anh chưa từng từ chối mỗi lần cô mời anh một lát Tiramisu. Anh còn thường xin thêm một ly cà phê thật đậm không đường. Anh hay đùa rằng...anh cũng muốn thật “tỉnh táo” mỗi lần ở bên cô..nên chỉ một lát Tiramisu thôi thì không đủ...những lúc đó họ chỉ nhìn nhau rồi bật cười...

Có nhiều lần cô gọi cho anh giữa đêm khuya với giọng nức nở sau cuộc cãi vã với bạn trai. Anh bật dậy vỗ về qua điện thoại như một người anh lớn. Anh xót xa biết bao dù chỉ nghe tiếng cô khóc từ đầu dây bên kia. Nhưng lắng nghe cô là những gì anh có thể làm trong lúc này. 

Thế rồi cô cũng đi lấy chồng. Ngày cưới, nhìn cô xinh đẹp trong chiếc váy trắng tinh khôi, gương mặt rạng ngời hạnh phúc; nỗi buồn thoáng qua trong phút chốc, anh thành tâm mong cô thật hạnh phúc.

Tàn tiệc, anh lặng lẽ rời đi và họ cũng thưa dần những lần liên lạc. Từ nay có lẽ cuộc sống của cô sẽ bận rộn hơn với tổ ấm mới của mình, anh cũng lao vào công việc để quên đi cô gái nhỏ nhưng rực rỡ như ánh nắng ban mai mà anh đã thầm thương bao năm. 

Nhưng cuộc hôn nhân của cô chỉ kéo dài gần hai năm thì cô phát hiện ra chồng mình ngoại tình. Cú sốc lớn khiến đứa con đầu lòng vừa hình thành trong bụng cũng bỏ cô ra đi. Cô bật khóc không thành tiếng; mối tình bao năm mà cô trân trọng, đứa con mà cô mong mỏi đã rất lâu đều rời xa cô.

Cô thu dọn đồ đạc rồi ra đi, cô quyết tâm rời khỏi cái thành phố ồn ào náo nhiệt mà cô đã gắn bó đã rất lâu, bỏ lại mối tình tám năm trời mà cô luôn vun vén; chỉ mang theo một con tim vụn vỡ và đôi mắt đã bắt đầu in hằn lên những nỗi đau. 

Cô quyết định về với quê hương của cha mình, một thành phố ven biển êm đềm. Cô mở một tiệm bánh nhỏ và vùi đầu cả ngày vào bột, đường, trứng, sữa hòng mong quên đi mỗi đau lớn.

Vào một buổi chiều trời bỗng trở gió, đang vươn tay kéo chiếc rèm cửa để ngăn làn gió biển thổi vào thì cậu nhân viên trong tiệm đưa cho cô một order mới của khách. Một lát bánh tiramisu cùng một tách cà phê thật đậm không đường...tim cô đập mạnh, cô ngước mặt lên nhìn quanh quán. Đáp lại cô là đôi mắt hiền của anh, chính là anh, vẫn là đôi mắt và nụ cười ấm áp mà anh đã dành cho cô như bao nhiêu năm về trước. 

Giọng nói trầm ấm của anh vang lên để đáp lại sự ngạc nhiên của cô: “chẳng phải em nói rằng chiếc bánh Tiramisu có ý nghĩa “đừng quên em nhé”, ai bảo mời anh thật nhiều bánh nên làm sao anh quên em được”. Cô bật cười trước câu trả lời nửa đùa nửa thật của anh, cô không nhận ra rằng đã lâu rồi nụ cười mới lại xuất hiện trên môi mình.

Anh và cô trò chuyện suốt cả một buổi chiều, mấy năm trời không gặp nhưng không hề có một khoảng cách nào giữa họ. Anh kể với cô rằng anh đã xin chuyển về Đà Nẵng để dạy học, giữa bao thành phố, anh vẫn muốn chọn nơi này vì anh yêu biển. Nhưng cô biết anh đến nơi này vì ở đó có cô. 

Mỗi buổi chiều tà anh thường ghé quán nhỏ của cô, lặng lẽ ngồi một góc đọc sách, nhâm nhi tách trà nóng đợi đến khi cô xong việc. Anh đưa cô về mỗi tối, họ thường cùng nhau đi dạo dọc bờ sông Hàn; những khi làn gió lùa qua thổi tung làn tóc rối của cô, anh hay khẽ đưa tay lên gỡ hộ nhưng cô luôn nhẹ nhàng lảng tránh...

Anh thường cùng cô đón làn sương mỏng trong không khí mát lạnh những ngày xuân ở Bà Nà. Anh cùng cô đi qua ngày hè nắng rát bằng những buổi chiều muộn đạp xe dọc bờ biển miền Trung. Thu về, họ thường lang thang qua những khu phố cổ trầm mặc ở Hội An với những cơn gió heo mây lãng mạn. Anh vẫn hay chạy vội đến tìm cô vào những ngày đông mưa lạnh chỉ để mang cho cô chiếc áo mưa, anh sợ cô lại đội mưa rồi cảm lạnh. 

Anh vẫn bên cô mỗi lúc cô cần, anh vẫn kiên nhẫn đợi cô mỗi ngày. Anh thường trêu đùa để đôi môi cô lại xuất hiện thêm những nụ cười. Anh vẫn ân cần, ấm áp và trân trọng cô như bao nhiêu năm về trước. Chỉ riêng cô, qua những tổn thương khiến nỗi đau chưa lành sẹo và nỗi mặc cảm qua một lần đổ vỡ khiến cô không dám đối diện với tình cảm của anh, nên bao lần cô lại lảng tránh ánh mắt đặc biệt anh dành cho mình. 

Vào một buổi chiều muộn, cô cứ nhìn ra cửa nhưng vẫn không thấy anh đến như mọi ngày. Góc quán nhỏ không có anh ngồi đợi, cô cảm thấy nỗi chơi vơi và trống trải dâng ngập lòng. Cô bước vô định về phía chiếc bàn anh vẫn hay ngồi mỗi chiều, tim cô ngưng một nhịp khi nhìn thấy phong thư gấp gọn được đặt dưới chậu hoa lan. Cô mở vội lá thư chỉ có vỏn vẹn vài dòng anh gửi lại:

Hẹn gặp em khi chiều buông bớt gió
Khi môi mềm khẽ nở nụ cười xuân
Khi lòng ai cơn đau kia liền sẹo
Khi mắt cười rực rỡ ánh bình minh 

Cô với lấy chiếc điện thoại nhưng đầu dây bên kia không vang lên tiếng chuông đổ như mọi lần. Cô tìm đến phòng trọ của anh nhưng người ta bảo anh đã trả phòng mấy hôm. 

Anh đi thật rồi. Anh muốn cho cô thời gian để nhìn nhận và đối diện với tình cảm của chính mình. Đêm về cô trằn trọc với nỗi nhớ anh khôn nguôi. Từ ngày anh đi, nắng biển đã phai màu, gió chiều bỗng lạnh hơn và hồn cô thật trống vắng. 

Cô chạy thật nhanh về nhà, mở máy tính và điện thoại liên lạc với tất cả những người bạn cũ mong tìm được tin tức về anh. Cuối cùng cũng có một cậu bạn trong nhóm thiện nguyện nói với cô rằng anh đã tình nguyện đến một vùng núi phía Bắc để dạy học. 

Cô đặt gấp chuyến bay ngày hôm sau đến Hà Nội rồi bắt chuyến xe cuối cùng vào buổi tối muộn tại bến xe Mỹ Đình để đến Mộc Châu. Chuyến xe di chuyển trong đêm cùng bao suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, nhưng cô tự hứa một lần thôi cô phải sống thật với tình cảm của mình. Cô đã lạc mất anh một lần rồi, nếu thêm một lần nữa, liệu có còn được gặp anh. 

Cô đến Mộc Châu vào sáng sớm, trời cuối thu se lạnh cùng làn sương mờ chưa tan khiến cô thấm lạnh. Cô khoác vội chiếc áo mỏng rồi đón xe ôm băng qua những cánh đồng chè bạt ngàn, qua khu rừng phong lá đỏ rơi đầy lối đi.

Để đến được ngôi trường nằm sâu trong bản, cô phải theo chân người dẫn đường lội qua một con suối nhỏ nước ngập đến gối, những viên đá sỏi dọc lối đi đâm sâu vào đôi giày khiến cô đau buốt bàn chân, nhưng gạt phăng tất cả, cô chỉ muốn được thấy anh. 

Giờ đây quanh cô một lớp sương mù dày đặc, anh đang ở đâu trong làn sương đó, cô vẫn phải nhất định tìm thấy anh. Bao nhiêu nước mắt đã rơi, bao nhiêu đêm tối cô trằn trọc với mớ nghĩ suy, bao nhiêu lần cô tự đấu tranh với lòng mình, bao lần cô ước rằng cô có thể gạt bỏ mọi mặc cảm trong lòng mình để được đến bên anh...nhưng giờ phút này, cô chẳng cần biết điều gì nữa, cô chỉ muốn được nhìn thấy anh dẫu chỉ một lần. 

Bước qua cánh cổng đã cũ của ngôi trường trong bản, dưới gốc cây phong đỏ, anh đang đứng đó nhìn cô với gương mặt đầy ngạc nhiên pha lẫn sự hạnh phúc. Cô chạy ào đến ôm anh thật chặt. Nhất định cô sẽ không để lạc mất anh. Họ đã từng gặp nhau không đúng thời điểm; nhưng may mắn thay bây giờ vẫn là người ấy, vào thời điểm này, cô không muốn đánh mất anh, vụt mất hạnh phúc này thêm một lần nữa.

********
Tác giả và hình ảnh: Thiên Hương (Huong Dang)

Nhận xét

  1. So, before the "successful pot" had been exhausted, I returned to the original slot sport to attempt once more after a day or two. Slot producers use another trick to give you the feeling of probably successful and missing out on the final couple of reels. Sky’s the restrict and jackpots galore with premium slot games from Skywind. Slot Factory slots offer probably the most immersive mobile gaming with popular games like Money Grows on Tree, Fishin' for Wins and Big Box Bonus. 카지노사이트 Pariplay want to re-define iGaming with its range of slots and large progressive jackpots.

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

GÁNH CON, MẸ GÁNH CẢ CUỘC ĐỜI

VIỆT NAM TÔI ƠI, RỒI SẼ ỔN!

XÓM TRỌ NGHÈO